Home > Truyện dịch > Xuống tàu giữa đường

Xuống tàu giữa đường


                                         Truyện ngắn của Miyamoto Teru(Nhật Bản)

Cách đây 20 năm về trước, tôi cùng với người bạn thân  lên Tokyo  để dự thi vào một trường đại học. Nói đúng ra là chúng tôi lên Tokyo bằng tàu điện. Cũng giống như những sĩ tử khác chúng tôi ôm trong lòng một chút bất an một chút cô đơn ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Để làm dịu đi những cảm xúc ấy, tự nhiên chúng tôi trở thành những kẻ lắm lời.

Nhưng rồi một nữ sinh trung học lên tàu từ Kyoto và ngồi xuống ghế bên cạnh chúng tôi đã làm cho bầu không khí thay đổi hoàn toàn. Bởi đấy là một cô gái xinh đẹp hiếm thấy. Cả tôi và người bạn thân không hiểu sao bỗng trở nên chùng xuống và ít lời hơn. Bạn tôi quyết định bắt chuyện với cô gái khi tàu  đi qua Shizuoka. Cô gái đang trên đường trở về Ohito ở Izu(1) sau khi dự tham dự kì thi vào trường đại học Kyoto. Cậu bạn thì thầm vào tai tôi: “Vũ nữ Izu đấy!(2)”. Chả hiểu tại sao cậu bạn lại gọi cô nữ sinh là vũ nữ Izu nhưng tôi cũng ừ hữ gật đầu. Cô gái cũng dần dần góp lời với chúng tôi, cô bảo nếu ba người mà thi cử thành công thì sẽ gặp lại nhau ở đâu đó tổ chức tiệc mừng. Và rồi cô gái  xuống tàu ở Mishima cùng nụ cười quyến rũ bỏ mặc chúng tôi với con tim xốn xang rối bời.

“Có lẽ tớ sẽ bỏ thi vào đại học Tokyo chuyển sang thi vào đại học Kyoto cũng nên”, cậu bạn  lẩm bẩm với vẻ không có gì là đùa cả.

“Mình  cũng đã nghĩ từ lúc nãy rồi. Cho dù năm nay có thi thì chắc cũng trượt mà thôi. Chấp nhận muộn một năm, dốc sức học thật kĩ chuẩn bị cho sang năm có lẽ lại ngon hơn”.

Tôi cũng nói vậy bằng cả sự thật lòng.

Mọi sự đã được quyết định thật dễ dàng.

Chúng tôi đem số tiền cha mẹ cho để thuê nhà trọ ở Tokyo làm một chuyến du lịch khắp Izu rồi xuống tàu ở ở Atami(3).

Thật là hai đứa con trai bất hiếu.

Và thế là đây là lần đầu tiên trong đời tôi xuống tàu giữa đường.

Chúng tôi vừa khoan khoái ngâm mình trong suối nước nóng vừa nghĩ về  cô gái xinh đẹp sống đâu đó ở Oni. Cô gái có cho chúng tôi địa chỉ và số điện thoại nhưng chúng tôi chỉ nhìn chăm chú mảnh giấy đó mà không làm gì cả. Ba ngày sau, chúng tôi trở về nhà giả bộ như là đã thi xong.

Vào khoảng nửa năm sau, bố người bạn thân mất. Cậu ta vì phải thay cha trông nom cửa hàng chuyên nghề vận chuyển của gia đình nên từ bỏ việc học hành.

Còn tôi, thì bỏ bê việc ôn thi và vùi đầu vào đọc tiểu thuyết. Nhưng trong lòng hai người hình bóng của cô nữ sinh gặp  trên tàu vẫn không phai mờ. Mỗi lần gặp nhau, chúng tôi toàn nói về chuyện đó.

Chúng tôi rất tò mò muốn biết xem liệu cô nữ sinh có thi đỗ vào trường đại học Kyoto hay không. Một ngày kia, chúng tôi quyết định chơi trò “jan-ken”(4) với điều kiện  ai thua sẽ phải gọi điện đến nhà cô gái. Tôi thua cuộc và nhấc điện thoại quay số đúng lúc cô gái có công chuyện gì đó vừa trở về từ Kyoto. Cô cho biết  đã thi đỗ và hiện đang trọ tại nhà họ hàng ở Marutamachi(5)

“À, mà cậu là ai trong hai người đấy?”, cô gái hỏi.

Tôi chủ ý muốn đùa liền nói tên của người bạn. Cô gái lặng yên trong giây lát  rồi thì thầm:“ Nếu mà gặp nhau, mình chỉ muốn gặp một mình cậu thôi”.

Tôi giữ chặt điện thoại trong tay chết lặng. Và cứ thế tôi cúp máy. Chắc chắn  sẽ có phương cách nào đó tốt hơn nhưng tôi – chàng trai 18 tuổi – trong lúc buồn nản đã không biết làm gì hơn.

“ Này, thế nào? Nàng nói sao?”

Bạn tôi mắt sáng lên hỏi đi hỏi lại đến mấy lần. Tôi bịa ra một câu chuyện khác. Tôi bảo cô gái thi trượt và đã đi làm, cô nói không muốn ai gọi điện đến quấy rầy nữa rồi dập máy đánh rầm một cái. “Hừ, thế là bị lừa một vố tuyệt hảo nhỉ”

Cậu lè lưỡi ra cười.

Kỉ niệm này mãi không tan đi trong lòng tôi. Không phải là cú  thất tình đầu đời đã để lại vết thương nơi trái tim tôi. Trong vô số những chuyện tôi đã  bịa ra thì sự bịa đặt này mãi mãi không bao giờ  tôi có thể tha thứ cho mình. Giờ đây khi tôi ngồi viết lại câu chuyện này thì bạn tôi – người mà tôi tự coi là tình địch – đã qua đời trong một tai nạn giao thông 10 năm về trước.

Nguyễn Quốc Vương  dịch từ tiếng Nhật

 

Miyamoto Teru( sinh năm 1947 tại Hyogo)

Truyện ngắn trên được trích từ tập “Ánh sáng tuổi hai mươi”( nhà xuất bản kodansha, 1973)


(1) Izu là địa danh bao gồm các hòn đảo và bán đảo Izu thuộc tỉnh Shizuoka. Ohito là tên một khu phố nằm trên địa danh này – ND.

(2) Vũ nữ Izu là tên một tiểu thuyết của nhà văn Kawabata Yasunari, xuất bản năm 1926. Cuốn tiểu thuyết là câu chuyện lãng mạn về nhân vật”tôi”-20 tuổi và cô gái làm nghề vũ nữ – ND

(3) Địa danh nằm ở bờ biển phía đông bắc bán đảo Izu, nơi nổi tiếng vì có nhiều suối nước nóng – ND

(4) giống như trò chơi “oẳn-tù-tì” ở Việt Nam – ND

(5) Tên một khu phố ở Kyoto – ND

  1. KFC
    May 3, 2013 at 3:43 pm

    haiz. Thế nào thì chưa cần biết cứ xinh là thích rồi.

  2. le oanh
    February 4, 2012 at 3:04 am

    Sao không đăng bản gốc lên cho mọi người học tiếng nhật có thể tham khảo được

    • thonsau
      February 4, 2012 at 4:17 am

      Truyện này mình đọc ở sách và dịch nên không có bản mềm. Mình không có thời gian để kỳ công gõ lại bằng tiếng Nhật rồi đưa lên. Thơ ngắn hơn thì có thê. Những bài mình dịch từ báo hay blog tiếng Nhật đều có link bài gốc kèm theo. Bạn nào quan tâm có thể đọc và so sánh

  1. May 21, 2016 at 5:53 pm

Leave a comment